Thứ Hai, 9 tháng 7, 2007

tu truyen Nguyen Hong Cong

Tự truyện Nguyễn Hồng Công: “ Sống là tin và yêu…”
Chưa từng viết văn nhưng bằng những chất liệu từ chính cuộc đời mình, cô gái bệnh nhân của xóm chạy thận nghèo của Bệnh viện Bạch Mai đã viết cuốn tự truyện “ Khát vọng sống để yêu” trong những ngày đang sống với căn bệnh thận giai đoạn cuối.
Chúng tôi đã có cuộc trao đổi với Nguyễn Hồng Công- tác giả cuốn tự truyện “ Khát vọng sống để yêu”.
PV: Ý tưởng nào đã khiến công viết “ Khát vọng sống để yêu” ?
Nguyễn Hồng Công: Sống là để lại, để tin và yêu…Mẹ rất hay khóc và không lạc quan như tôi. Mẹ có một sạp rau nho nhỏ ở cái phố cóc Lạng Giang của tỉnh Bắc Giang. Buồn và ảm đạm. Những ngày khỏe, tôi vẫn tranh thủ về thăm mẹ. Tôi viết sách vì muốn để lại 1 điều gì đó, một nét nghĩ, một nét đời…cho mẹ và cho những ai đang sống, để tin và yêu…”.
PV: Trong tự truyện, Công viết rất nhiều về cuộc sống của mình và những bệnh nhân ở xóm chạy thận Bạch Mai. Tại sao vậy?
Nguyễn Hồng Công: Tôi trở thành “công dân” thường trú ở xóm chạy thận của Bệnh Viện Bạch được 10 năm nay.Cũng như tôi, những bệnh nhân của xóm đang sống với căn bệnh thận vào giai đoạn cuối. Xóm toàn những bệnh nhân nghèo, cực nghèo, phải vừa làm vừa kiếm sống, kiếm tiền để trị bệnh. Và cũng là để tìm niềm vui, để tin, yêu mà sống. Xóm chạy thận của bệnh viện Bạch Mai- Hà Nội với những thân phận, những số phận đã được lập trình bằng những chiếc máy lọc máu nhân tạo. Hàng ngày, hàng giờ, họ vẫn mưu sinh bằng đủ thứ nghề: bán nước, bán bánh mì, bán báo, gia sư…Công muốn chia sẻ với họ những suy nghĩ của mình và cũng muốn từ cuốn sách của mình, mọi người có thể hiều thêm về cuộc sống hiện tại của những bệnh nhân trong xóm.
PV: Những chương cuối của sách, Công viết rất nhiều về tình yêu và một đám cưới trong mơ. Tại sao lại là “ trong mơ” ?
Nguyễn Hồng Công: Mình đã có một mối tình để yêu và để nhớ. Nhưng tất cả đã qua và bây giờ mình đang đối diện với một cuộc sống mới. Nhưng những kỉ niệm đó là những giây phút thật đẹp để mình tin, yêu và sống, trong căn nhà trọ cấp 4 tuềnh toàng, trống trải lẫn trong những tiếng rao bán nước, bánh mì,…của hàng xóm. Mình thật hạnh phúc vì đã yêu và được yêu. Những tấm ảnh cưới đó chỉ có một mình cô dâu. Nhưng tại sao lại không chứ? Sống là tin, yêu và khát vọng. Dù thế nào thì cũng phải luôn mỉm cười vì cười sẽ xinh hơn, vui hơn, yêu đời hơn…
PV: Vừa phải kiếm tiền để sống, vừa phải chạy thận hàng ngày, Công đã viết sách vào những lúc nào?
Nguyễn Hồng Công: Công viết bất kì lúc nào rảnh, khi trên xe buýt, những đêm trằn trọc không ngủ được, có khi ngay trong lúc đang chạy thận, mình nghiêng qua một bên và viết vào sổ khám bệnh. Đêm Noel 2006, Công đang viết thì gục xuống, ngỡ đã “ đi”, nhưng qua 4 lần cấp cứu, lại gượng dậy và viết. Cuốn sách là điều Công muốn dành cho mẹ. 360 ngày, chỉ một ngaỳ dành cho mình, còn lại là cho mẹ. Mẹ vẫn yếu đuối và hay khóc, ở cái chợ nghèo của phố huyện cũng nghèo, ảm đạm…
PV: Và điều mà Công muốn gửi gắm qua gần 400 trang sách?
Nguyễn Hồng Công: Công muốn tất cả những người đang sống như mình hãy cố gắng lên, lạc quan và sống thật có ý nghĩa cho mình, cho những người mà mình yêu thương.
Box: Nhà thơ Bùi Minh Quốc đã viết: “ Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng/ Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi chưa ra”. Nguyễn Hồng Công đã tự đi tìm câu trả lời về hạnh phúc: “ Cười sẽ vui hơn, xinh hơn và yêu đời hơn…”. Cuốn tự truyện “ Khát vọng sống để yêu” của Nguyễn Hồng Công vừa được NXB CAND ấn hành vào 12.06.2007. Trong chương cuối của cuốn tự truyện, Nguyễn Hồng Công viết: “ Người với người sống để yêu nhau…”. Đó cũng là ước mơ cuối cùng trong cuộc đời của Nguyễn Hồng Công - ước mơ được chia sẻ với những người bạn ở xóm nhỏ có 200 con người của xóm bệnh nhân chạy thận nghèo vẫn ngày ngày trực diện với cuộc đời bằng khát vọng sống để tin và yêu.

Không có nhận xét nào:

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....
28/7/07

Riêng một góc trời

Riêng một góc trời

Phố mùa đông....

Phố mùa đông....
Thành Nam Xuân 2007

Giàn hoa giấy ngày xưa

Giàn hoa giấy ngày xưa