Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2007

Có khi nào trên đường đời tấp nập

Chiều nay Sài Gòn trở lạnh, tan sở nhỏ một mình đi về mà lòng nhớ anh quá! Cái tiết trời này nhỏ cũng bắt gặp nhiều lần nhưng có lẽ chưa bao giờ lại gieo vào lòng nhỏ nỗi buồn da diết đến thế.
Bao người qua mặt, bao xe bấm còi, nhỏ cứ lừng lững mà đi. Hai năm trước, nhỏ đã từng cười khì khi nghe người ta bảo “Có khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình đi lướt qua nhau…”. Vậy mà bây giờ nhỏ mới cảm nhận được hết ý nghĩa của nó. Từ khi chuyển công ty, nhỏ đã không được gặp anh nữa, không được nghe anh trêu chọc hay cùng nhỏ tâm sự buồn vui. Thỉnh thoảng nhỏ nhận tin nhắn anh gửi “Khỏe không bé? Nghỉ có nhớ anh không?”.
Nhỏ cứ đọc tin nhắn ấy mãi, giữ lại mà không xoá, có lẽ anh cũng nhớ nhỏ nên mới hỏi vậy…Vài lần hẹn với anh đi uống cà phê, nhưng cuối cùng nhỏ đều có chuyện không đến được. Chắc anh nghĩ nhỏ không thích anh. Bặt tăm. “Anh sắp xa Sài Gòn rồi, đi Nhật, hai năm nữa anh về”. Cái tin nhắn ngắn vậy nhưng đã làm nhỏ buồn mãi. Chắc anh đâu biết rằng, đã bao buổi chiều rồi, nhỏ cứ cầm điện thoại lên, nắn nót “Anh rảnh không, uống cà phê với em nhé”, cuối cùng nhỏ lại không gửi.
Như buổi chiều nay, nhỏ lại một mình lang thang trên phố, ừ nhỉ, “có khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình đi lướt qua nhau?...”.

Linh Văn.

Không có nhận xét nào:

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....
28/7/07

Riêng một góc trời

Riêng một góc trời

Phố mùa đông....

Phố mùa đông....
Thành Nam Xuân 2007

Giàn hoa giấy ngày xưa

Giàn hoa giấy ngày xưa