Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2007

Một ngày thật chán ...
Sáng: Lu bu dậy, chẳng làm được gì. Lịch đã lên rùi mà tự nhiên chán, chẳng muốn làm gì cả. Ngồi một chỗ, chịu hông nổi, bay wa tòa xem xử án, biết đâu có gì hay để viết. Ui chao! Vẫn như mọi ngày, giết người, cướp giật, phá rối...chai cảm xúc trước những lời định tội. Ngồi "ăn vạ" trước cổng tòa vì không muốn lê chân bước, chợt thấy một người phụ nữ ( suýt nữa mình đã gọi bằng chú!) ngồi lạnh lùng nhìn ra cổng đợi chiếc xe bít bùng của cảnh sát. Hỏi, bà ta hỏi lại: " Nhà báo à? Báo công an đưa tin rồi, phá hoại tài sản an ninh quốc gia!". Mình hơi choáng. Bà tiếp: "Kệ, ai thích làm gì thì làm, tui chỉ mong gặp thằng nhỏ!". Coi vậy mà người mẹ ấy rất dễ xúc động. Chiếc xe bít bùng vừa dừng bánh, bà ta đứng phắt dậy, nhảy loi choi tìm con trong đám bị cáo bị dẫn giải. Vừa thấy thằng bé, sinh năm 1989, bà òa khóc. Bảo với mình: "Nó đi theo mấy thằng bạn, cắt dây điện, được hơn trăm ngàn, sửa cái xe là hết!". Mình giữ bà lại vì bà cứ cố chạy theo mấy anh cảnh sát nhìn con, dù họ đã dùng dùi cui ngăn lại. Bà chạy theo, tay vẫn nắm chặt tay mình, mình giữ k nổi, cũng bị kéo theo...Nỗi đau của người mẹ bất lực như lan tỏa sang mình. Bà kể: "Ba nó bỏ nó từ lúc 3 tháng tuổi, học đến lớp 6 thì tui ốm, phải ở nhà, nó giúp tui nhiều lắm, phụ làm bún bán ở chợ Củ Chi...". Bà còn kể rất nhiều...Chân mình đã lóng ngóng muốn theo bà vào phiên tòa, nhưng hình ảnh đống bài bị gác như ngăn mình lại. Viết, chỉ để đấy. Vào dự tòa, thêm một nỗi nặng lòng. Mình di chân trên những viên gạch của sân tòa. Mưa ào ào. Thế là chạy mưa. K lãng mạn kiểu Hàn Quốc được, ốm nữa thì chán hơn. Về tòa soạn, mưa vừa hay ngớt. Kì cục! Thế là ngồi viết, vì chẳng có gì làm. Ôi! Thực tập sinh báo chí! Thật buồn!
LÊ LA.

Không có nhận xét nào:

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....
28/7/07

Riêng một góc trời

Riêng một góc trời

Phố mùa đông....

Phố mùa đông....
Thành Nam Xuân 2007

Giàn hoa giấy ngày xưa

Giàn hoa giấy ngày xưa