Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007

số phận...

Phải chấp nhận? Vì đó là số phận? Mình k dám đối mặt với nó. Cố quên đi. Tại sao phải là mình. Để có một cuộc sống như bao người khác, được sống thật bình thường. Mình k xứng đáng có được điều đó sao? Mình k biết nên ghét, tức giận hay xem như chưa từng có sự xuất hiện của con người đó trên thế gian này, trong cuộc đời mình. Thật trớ trêu, con người đó vẫn hiển hiện, ám ảnh cuộc sống của mình. Mà chắc chắn, không chỉ lúc này.
Lừa dối! thật trắng trợn và tàn nhẫn. Vấn đề là chính người đó lại chấp nhận sự lừa dối đó, làm như người đó có quyền được lừa dối mình. Thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét...Vẫn cái giọng nhoèo nhoẹo phát gớm. Con người đó chỉ biết than trách và đổ lỗi cho người khác. Vẫn kiêu ngạo một cách bế tắc. Nếu có một góc khuyết đã đào sâu trong lòng mình, thì đó chính là con người đó đã tạo ra. Giá mà được Quên!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....

Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....
28/7/07

Riêng một góc trời

Riêng một góc trời

Phố mùa đông....

Phố mùa đông....
Thành Nam Xuân 2007

Giàn hoa giấy ngày xưa

Giàn hoa giấy ngày xưa