Thật thật giả giả... Mình cứ tự hỏi tại sao hay buồn buồn chán chán...Thật hạnh phúc vì còn có những khoảng lặng. Cám ơn đời khi giữa phố còn có những hàng cây...
Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2007
Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007
số phận...
Phải chấp nhận? Vì đó là số phận? Mình k dám đối mặt với nó. Cố quên đi. Tại sao phải là mình. Để có một cuộc sống như bao người khác, được sống thật bình thường. Mình k xứng đáng có được điều đó sao? Mình k biết nên ghét, tức giận hay xem như chưa từng có sự xuất hiện của con người đó trên thế gian này, trong cuộc đời mình. Thật trớ trêu, con người đó vẫn hiển hiện, ám ảnh cuộc sống của mình. Mà chắc chắn, không chỉ lúc này.
Lừa dối! thật trắng trợn và tàn nhẫn. Vấn đề là chính người đó lại chấp nhận sự lừa dối đó, làm như người đó có quyền được lừa dối mình. Thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét...Vẫn cái giọng nhoèo nhoẹo phát gớm. Con người đó chỉ biết than trách và đổ lỗi cho người khác. Vẫn kiêu ngạo một cách bế tắc. Nếu có một góc khuyết đã đào sâu trong lòng mình, thì đó chính là con người đó đã tạo ra. Giá mà được Quên!!!!!!
Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2007
Món quà tai họa
Lỗi do mình, nhưng mình k hề có ý tơ tưởng. Chỉ là mình rất muốn hiểu nhân vật hơn, không còn khoảng cách để họ có thể thoải mái trò chuyện. Mình tin vào câu chuyện của họ và bị lôi cuốn. Chỉ thế thôi, không bao giờ mình nghĩ tới điều đó. Chỉ nghĩ thôi mình đã cảm thấy giận dữ và xấu hổ vô cùng. Làm sao mình có thể làm điều đó. Nhưng, thực tế là mình đã sai, chỉ là sửa sai. Sếp đã nói đúng. Rút kinh nghiệm, nhưng vấn đề là nhân vật...Phải làm sao đây!
Hộp Sô-cô-la đặc biệt
Giật mình, lại chocolate nữa! Nhưng cái gì đính kèm vậy nhỉ. U chà chà...Cạm bẫy! Cũng hơi run, nhưng không sao, lần đầu ai chả vậy. Vấn đề là mình không hề tơ tưởng. Của Xê -da thì trả lại cho Xê-da thôi. Ôi! bắt đầu vui rùi đấy. Cánh cửa nghề đã mở...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Ống kính nhỏ! ống kính nhỏ....

28/7/07
Riêng một góc trời

Phố mùa đông....

Thành Nam Xuân 2007
Giàn hoa giấy ngày xưa
